- Viết cho người yêu tháng Tư
Cùng
phòng hồi trước có một thằng bạn, nó đẹp trai và sát gái. Nó hát dở tệ
nhưng tán gái rất tài. Mình hồi đó cù lần và rất phục nó ở cái tán gái
đó. Vũ khí lợi hại của nó là bài hát Tháng Tư Về,
phải nói trong tất cả những bài hát tệ hại của nó, thì đó là bài nó hát
hay nhất. Có lẽ nó yêu tháng Tư hoặc cũng có lẽ nó yêu những người con
gái yêu tháng Tư, nên nó khổ công luyện, luyến láy để cưa đổ các nàng.
Chuyện đó đã cũ rồi, giờ nó đã có vợvà con.
Với tôi mỗi thángTư về tôi lại nhớ về một Giấc mơ nào xa lắm đã qua về em.
Em
yêu tháng Tư, không phải vì em sinh vào tháng Tư, đơn giản thôi bởi vì
em yêu hoa Loa Kèn, mà chỉ mỗi tháng Tư mới có hoa Loa Kèn.
Trước
đó tôi không biết hình dạng hoa Loa Kèn là sao, hoặc đã từng nhìn thấy
nhưng không biết tên và không để ý nhiều về loại hoa này. Tôi rất ít khi
mua hoa về chơi trong nhà.
Hồi quen em, em nói rằng em rất thích hoa Loa Kèn, anh biết loài ho đó không?
Tôi ngơ ngác: Hoa Loa Kèn nó như thế nào nhỉ.
Em
say sưa tả loài hoa đó. Hoa Loa Kèn màu trắng, khi nở, những cánh hoa
trắng muốt, những chiếc lá xanh như những lưỡi mác và nụ hoa khi chưa nở
như một hộp son nhỏ chứa bí mật e ấp của những cô gái. Những cành hoa
Loa Kèn đặc trưng bởi màu xanh và trắng,màu xanh của sự sống và màu
trắng tinh khôi được ví như tâm hồn của thiếu nữ.
Em
nói rằng, hoa Loa Kèn chỉ có vào tháng Tư trong năm, khi mà mùa xuân
bắt đầu chuyển sang hạ. Những cơn mưa lấm tấm xuân, được thay thế bởi
những trận mưa rào xối xả và cái nắng nóng đỏ lửa của mùa hạ nữa. Hoa
Loa Kèn nở rộ vào khoảng thời gian ấy.Nhìn những cành hoa nhỏ, những
cánh hoa trắng tinh khôi mỏng manh, ít ai ngờ được rằng lại vươn lên
mạnh mẽ và đẹp rực rỡ đến thế dưới những trận mưa rào đầu hạ hay những
đợt nắng nóng rát da.
Phải
chăng hoa Loa Kèn chính là hình ảnh của em, một người con gái có thân
hình mỏng manh, tâm hồn trong sáng nhưng vô cùng mạnh mẽ.
Em
đã trải qua nhiều chuyện buồn, nếu là anh, hay nhiều người con gái khác
gặp phải chắc sẽ khụy ngã. Với em, em vẫn âm thầm, mạnh mẽ đối mặt vượt
qua.
Tháng tư về, gió hát mùa hè Có những chân trời xanh thế
Mây xa vời, nắng xa vời Con sông xa lững lờ trôi
Nắng nhẹ nhàng, mây trắng nhẹ nhàng
Hát giấc mơ nào xa lắm
Em mong chờ, mãi mong chờ Bao nhiêu vẫn cứ đợi anh.
Mơ, em mơ, mơ về con đường nhỏ
Quanh co lối mònhoa dại nở
Chỉ mình em bên anh, bên anh
Nghe...bâng khuâng mấy nhành hoa lựu đỏ
Ta chia tay những ngày xuân để hát
Một mùa hè, mùa hè
Nắm tay em, những ngón tay như những búp hoa Loa Kèn e ấp và em tựa vào vai anh.
Trong tôi giai điệu bài hát nhẹ nhàng chợt về thấy thật bình yên.
“Chỉ mình em bên anh, bên anh”
Tôi yêu hoa loa kèn lúc nào không biết. Có lẽ vì tôi yêu em, và em yêu loài hoa đó.
Buổi sáng nắng, ra đường gặp một gánh hàng hoa Loa Kèn trắng muốt. Tôi thẫn thờ: Tháng Tư về, giờ em nơi đâu?.
- Gửi từ Lee Nemo
- Dành tặng tháng 4
Mưa.
Sáng thức giấc nghe mưa về qua phố. Cơn mưa đầu mùa mang theo những mát
lành, xoa dịu những ngày tháng Ba bỏng rát, lộc vừng trước nhà vươn
mình thêm những chồi non, chuẩn bị đơm bông...Tháng Tư về.
Tháng
Tư, lẫn với khúc hát mùa hè, là lúc những chiếc xe chất đầy hoa loa kèn
rong ruổi khắp các ngõ phố Hà Nội. Có những ngày tháng chật chội em bỏ
quên những mùa sang, nhưng nghe lòng dịu lại khi bắt gặp những gánh hoa
rong đủ sắc màu trên đường, những gánh hoa tháng Tư.
Ngày tháng khi ấy cũng bớt những chồng chất, bộn bề... Nhớ bài thơ về tháng Tư em đọc vội ở đâu đó:
"Loa kèn đang nở
Tháng Tư xanh
Em vẫn hát những bài ca cũ
Hà Nội buồn chông chênh...."
Tháng
Ba chầm chậm trôi qua. Những cơn mưa về phủ lối tháng Tư. Em vẫn luôn
thích tháng Tư trong quán nhỏ ngắm mưa, một mình. Em thích tháng Tư
trong màu trắng hoa loa kèn, và thích cả tháng Tư của những hàng cây
xanh mướt một màu. Tháng Tư xanh.
Tháng
Tư. Những cơn mưa vội cũng đủ khiến lòng em trùng xuống. Khẽ đưa tay
mình ra đón những hạt mưa, em bất giác thở dài khi về những điều cũ kĩ.
Tháng Tư ngày ấy, ngày chúng mình quen nhau, với những câu chuyện tưởng
như không dứt, những cuộc gọi điện thoại đường dài mỗi đêm, mà mỗi lần
cúp máy cũng đã quá nửa đêm. Hai đứa cứ nhường nhau cúp máy trước, chẳng
ai chịu cúp máy trước cả, rồi câu chuyện lại kéo dài thêm một chút
nữa... Ngày ấy, những cơn mưa cứ vô tình gắn liền với những cuộc hẹn hò
của chúng mình, đến nỗi anh bảo nếu hai đứa đi với nhau mà không có mưa
thì mới là kì lạ.
Mưa...
có gì như là nhớ mong, có gì như là chờ đợi, có gì như là xa xôi... Em
vẫn luôn yêu những cơn mưa một cách kì lạ, như chính bản thân em cũng
không thể hiểu nổi. Giống như cách mà em yêu những cơn mưa Hà Nội của
em, em luôn có thể một mình lang thang dưới những cơn mưa ấy hàng giờ
đồng hồ, mà ai đó nghe em kể lại chỉ có thể nói rằng em thật ngốc nghếch
mà cũng thật lạ kì. Những lúc ấy em chỉ cười... Em thích đắm mình trong
mưa. Chỉ khi mưa em mới thấy Hà Nội của em bớt ồn ào, mà cũng bớt chật
chội hơn... Nhưng hôm nay Hà Nội sao vẫn chông chênh thế, những cơn mưa
cũng chẳng đủ để Hà Nội của em bình yên trở lại sau bao ngày tháng mệt
nhoài, chất đầy những lo toan, những trăn trở,những nhớ mong... Em vẫn
thường nghe lại những bản tình ca của những ngày tháng đã cũ ấy, tự nhủ
mình bao ngày tháng đã qua sao vẫn không thôi chờ đợi. Em biế tmình cố
chấp. Kỷ niệm đã hằn lên tháng năm bằng những xanh xao mùa cũ. Em biết
có những năm tháng em phải quên đi. Em biết một tháng Tư nữa lại đang
về.
Tháng
Tư. Tháng của những lời hẹn ước. Tháng Tư với những con đường quanh co
chờ đợi, với những cơn mưa đong đầy miền ký ức. Tháng Tư, những ngọn gió
trốn cả vào nỗi nhớ. Thật lạ kì, Tháng Tư em thấy có rất nhiều những
khung cửa sổ để ngỏ đón mặt trời... Người ta cũng như em, chờ đợi...
"Em đợi anh
Tháng Tư sắp khóc rồi....
Em ngồi bên bậc thềm
ngắm buổi chiều tan vào đường chân trời màu đỏ
Tháng Tư khóc thật rồi..."
Em
luôn có một tình yêu và sự hi vọng, niềm tin đến kỳ lạ.Vì thế mà em cứ
luôn chờ đợi, chờ đợi một phép màu sẽ đến. Nhưng em cũng đủ lớn rồi để
hiểu, những phép nhiệm màu chỉ có trong những câu chuyện cổ tích mà
thôi. Và những ngày tháng ngắm buổi chiều tan vào đường chân trời màu
đỏ, chờ đợi và chờ đợi, em cũng nhận ra rồi rằng mình đang chờ một người
chẳng bao giờ quay về. Tháng Tư của em đã khóc. Em biết.
Đến lúc rồi tháng Tư - em cần một sự bắt đầu mới.
Mưa tạnh rồi. Chẳng có cơn mưa nào rơi mãi bao giờ, rồi nắng lại về và hong khô tất cả.
Tháng
Tư, em cười tươi dưới màu nắng dịu dàng tràn qua kẽlá. Tháng Tư, em gọi
yêu thương từ sâu thẳm con tim mình… và tháng Tư, em chầm chậm đi đón
những điều thật giản dị. Tháng Tư... em chờ đợi những sự bắt đầu...Chờ
yêu thương lấp đầy trái tim.
- Gửi từ Mưa Phố
- Gửi anh một ngày Hà Nội trở gió
Gửi anh dấu yêu!
Tháng Tư về rồi,anh biết chưa?
Lại
một tháng Tư nữa cho anh đào nở rộ, cho lòng em dâng lên những xúc cảm
bồi hồi. Trưa nay nghe lạibài hát anh đã từng gửi cho em, lòng em lại
nhớ anh da diết. Nơi phương trời xa ấy, có khi nào, trong khoảnh khắc
nào, anh chợt nghĩ rằng, có một người, vẫn còn khắc khoải vì anh?
Anh
dấu yêu, cho em được gọi anh như thế thêm một lần nữa, một lần nữa
thôi, trong lúc em yếu lòng, cho em được nhớ về anh, một chút thôi anh
nhé! Em đã ước rằng mình thật mạnh mẽ, để có thể sống những ngày tháng
không anh, từ 3 năm trước cơ mà. Một lối rẽ không nhau, một phố không
mùa, lòng em cũng không còn phương hướng. Em đã trải qua những ngày
tháng hạnh phúc nhất, những ngày tháng đau khổ nhất, và giờ đây là những
ngày tháng bình thường nhất. Em đang sống những ngày rất bình thường,
rất đỗi bình yên, em lao đầu vào công việc, không còn rảnh rỗi như cô
sinh viên của ngày nào, em cho phép mình thật mệt mỏi, để đặt lưng xuống
giường là thiếp đi, không còn những băn khoăn của ngày xưa. Em đã cố
gắng xếp lại tất cả, tập cho mình một lối không anh, và hình như, em đã
thành công anh ạ. Em đã chấp nhận rồi đấy, chỉ là hôm nay, nhân một ngày
Hà Nội đổi gió, cơn gió se lạnh cuối mùa lại làm em nhớ đến anh của
ngày nào mà thôi. Không sao nhé, rồi em sẽ ổn. Em sẽ làm được mà, anh
nhỉ!
Tháng
Tư, những ngày tháng Tư ngập tràn gió lộng, gió như hát khúc tình ca
khiến lòng em bồi hồi.Tháng Tư, hoa loa kèn bắt đầu ngợp trời Hà Nội. Và
tháng Tư, nơi ấy cũng đang ngợp sắc anh đào. Anh ạ, em biết, sẽ chẳng
khi nào ta thuộc về nhau cho dù mình đã từng ở cạnh nhau, vì những bộn
bề cuộc sống, vì em không cho phép bản thân mình và vì khi một trái tim
không còn là của em, thì có níu kéo cũng trở thànhvô ích. Nhưng có lẽ,
em cũng đã sai, khi thỉnh thoảng, em mong anh không hạnhphúc, chỉ là
những suy nghĩ ích kỉ đôi phút trào dâng, chỉ là đôi chút ích kỉ củamột
trái tim yêu không lối thoát. Anh
ạ, em mong anh đến phát điên, đến bật khóc vào những ngày em coi là kỉ
niệm, em mong được nghe thấy giọng anh vô cùng, hay chỉ cần một tin nhắn
offline. Em vừa mong, nhưng cũng vừa sợ, em sợ phải nghe thấy giọng
anh, để rồi lòng em sẽ thổn thức, trái tim như muốn nổ tung thành trăm
mảnh, tất cả những cảm xúc đó, em chỉ có thể dấu trong lòng, vậy mà khi
có cơ hội để gặp anh, em lại từ chối. Em đã từng rất hối hận, hối hận vô
cùng. Nhưng có là gì, khi giữa em và anh, không phải hai
đường thẳng song song, như em từng nói, mà có lẽ là hai đường thẳng, đã
từng cắt nhau, gặpnhau một lần duy nhất rồi không bao giờ gặp nhau lần
nữa. Em cũng đau đến nhói lòng, khi nhận được những gì từ một người đã
từng thân từ khi anh đi khỏi cuộc đời. Chắc có lẽ, anh đang rất hạnh
phúc bên chị ấy, một người xứng đáng với anh hơn ai hết, thế nên, em sẽ
cầu nguyện cho anh được bình an bên người đó!
Em trở về thực tại,vẫn là em, là em một mình với những suy nghĩ vu vơ quẩn quanh không lối thoát.
Em sẽ gói tất cả vào ngăn sâu nhất nhất trái tim mình: ngăn kỉ niệm anh nhé, để em có thể mạnh mẽ bước đi trong cuộc đời này!
- Gửi anh nhân một ngày gió về-
- Thiensu_cupid
- Tháng tư về trên đất Sài Gòn
Ngày
tháng tư về trên đất Sài Gòn, nắng hanh hao nhuộm màu vàng hoe khắp nẻo
phố phường. Nắng về, gió từng đợt thổi qua mang những phút giây nhẹ
nhõm trong tất bật độ rộn ràng của cuộc sống. À, thế là đã bắt đầu tháng
tư rồi đấy, nhanh quá! Cái nóng gắt gỏng, nhõng nhẽo của miền Nam
làmlòng ai đó thoáng chút bối rối. Mới tết đấy mà 8 tháng nữa lại hết
năm rồi. Đời người dài bao lâu, chớp mắt thấy tất cả chỉ còn là kỉ niệm.
Tháng
tư về, những cảm xúc không tên theo từng cơn gió thổi ào về trong ký
ức. Bồi hồi chút, hoang mang chút, nhớ chút chút. Muốn ngồi một mình, ly
cà phê sữa thân quen, một góc nhỏ, ngắm dòng người qua lại. Tự nhốt
bình yên vào trái tim xao xuyến đó, cho nó những phút thinh lặng.
Tháng
tư về, những nỗi nhớ da diết làm lòng trống không tựamơ mồ. Chẳng định
nghĩa được mớ cảm xúc hỗn độn đó là gì, thấy hụt hẫng, ngừngnghỉ để
quyết định nên đi tiếp hay rẽ ngang. Nhớ ba mẹ, nhớ những người trong
kíức, nhớ những con đường quen, nhớ tất thảy.
Tháng
tư về, đã bắt đầu thấm được nhạc Trịnh Công Sơn. Cũng yêu lắm, thích
lắm nhưng không phải lúc nào cũng thưởng thức được. Người bảo già, ngẫm
không già, chẳng qua là hơi đậm sâu với đời. Mỗi vần điệu vang lên da
diết trong phòng, cười nhạt, nghe vọng vào từ cửa: “bữa nay tâm trạng
hay sao mà bày đặt nghe thể loại này”. À không, chỉ vì thích, có nhiều
thứ quá đúng khiến con người vật lộn để thoát ra, ru ngủ những rộn ràng
trong lòng.
Tháng
tư về, bất kỳ ai dù là có người thương hay chưa, đều có lúc thấy buồn.
Không hẳn cô đơn, chỉ là cảm giác tiếc nuối một số điều, đứng im trước
những vận động trước mắt. Nỗi buồn, là điều tất thảy hiển nhiên len
lỏitrong cuộc sống, không trốn tránh được. Chỉ duy cách, đối diện và yêu
nó, cho nó khoảng không riêng để rồi đi qua nó nhẹ nhàng.
Tháng
tư về, chớp mắt đã thấy mọi vật thay đổi đến lạ,con người, sự vật hoặc
vì cuộc sống hoặc vì cố gắng, không còn như xưa nữa. Yêu rồi ghét, ranh
giới cũng tựa như một sợi chỉ mong manh, buông ra bên này lại thấy bên
kia.
Tháng
tư về, đón những điều mới mẻ về trước mắt. Gửi nỗi buồn theo gió cuốn
đi, ngày gió ngừng thổi, tất cả biến mất. Hay thôi, cứ mang đến rồi ra
đi, đỡ nhàm chán hơn.
Tháng
tư về, gửi cho người những yêu thương. Lạ thật, đã từng dặn lòngsẽ cho
đi không tiếc nuối. Với đời, đều như vậy. Nhưng tình yêu, chưa bao giờ
chấp nhận vậy, tổn thương nhiều nên sợ lặp lại. Lại thấy có lỗi với
người, đã không hết lòng. Vậy thôi, đã qua đi sẽ không tiếc nuối, tình
cảm là vậy, về cơ bản là đặt vào một ai khác mà thôi. Chỉ một lần đi qua
tuổi trẻ, đã quyết định viết vào lish "Before i die, i want to..." một
điều nữa : yêu vô điều kiện một người. Nghĩa là, chấp nhận đắng cay,
nước mắt, thất vọng cả hạnh phúc, không bao giờ tiếc nuối.
Tháng
tư về, chẳng muốn nhắc đến hai từ may mắn. Tin chắc rằng trên thế gian
này mọi thứ đã được định sẵn bởi "DUYÊN". Dù có cố gắng trốn tránh cũng
không tránh được, kể cả người hay sự việc. Chỉ biết rằng, yêu thương đôi
khi cho đi không được đáp lại bởi người đó, mà chắc chắc, sẽ bởi một
người khác ở một thời điểm khác.
Lê Phương Thảo Hoàng